Thứ Hai, 4 tháng 4, 2016

23 tuổi - Cái tuổi sao còn nhiều phiền muộn lo âu

      Khi học, bạn có mong ước được ra trường thật nhanh để được đi làm, Không phải suốt ngày ôn bài vở, thức khuya mệt nhoài. Rồi thoắt cái, cái ngày đứng trên bục nhận bằng tốt nghiệp, biết mình sắp rời xa trường lớp, mới thấy yêu thương sao vội đi nhanh, muốn được đi học tiếp, có mệt nhoài bao nhiêu cũng kham được. Biết là tiếc nuối đấy, nhưng không níu giữ được gì.

       Mỗi người đã có một số phận riêng, người đi làm, người vẫn đang chật vật gửi thư đi khắp nơi để chờ được gọi phỏng vấn, mong một ngày được đi làm. Và giật mình khi nghe tin đứa bạn lên xe hoa về nhà chồng. Sững sờ ban đầu đấy thôi, sau cũng thành quen. Quen khi thấy tụi bạn, từng đứa mặc váy trắng chụp ảnh bên người thương và sau đó là những cuộc gọi, tin nhắn từ xa hay thiệp mời ở gần đến tham dự lễ cưới chung vui. Bạn tôi, ai cũng đang dần tìm thấy bến đỗ bình an, hạnh phúc cho riêng mình.

      Không biết có bao nhiêu người đang chông chênh tuổi 23 như tôi, có đang mất phương hướng như tôi bây giờ. Lặng nhìn từng ngày trôi qua, tôi chỉ muốn làm những điều tôi thích mà thôi. Chưa ai hiểu tôi, cứ để tôi sai đi, cứ để tôi bước ra giữa dòng đời này đi, có thể cuộc đời sẽ quật tôi đau, nhưng biết đâu ở nơi đó, tôi nhận ra tôi đã sống và có những ngày tháng thật ý nghĩa.
      Tôi đang sống từng ngày thật buồn tẻ, tôi chưa đứng lên là chính mình, tôi dừng chân ở lời nói mà người thân muốn tôi đi theo hướng này, nghề kia. Tôi thụ động, tôi nhận ra được điều đó. Đã rất nhiều lần tôi khóc, tôi tự trách chính bản thân mình. Nhưng sau tất cả, tôi lại vẫn ở đây, bỏ qua từng ngày trôi đi trong sự nuối tiếc, tôi đã cho phép bản thân mình nghỉ ngơi quá nhiều.
      Gió mơn man ngoài hè, chút nắng nhẹ đã lên cao phải chăng Tôi – chàng trai 23, vẫn đang thấy sống mũi mình cay cay. Tôi đã muốn khóc nhưng không thể được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét